CHIẾC ĐỒNG HỒ ĐƯỢC TẶNG

“Vào những năm 2000, khi đó tôi mới bắt đầu đi làm được khoảng hơn 1 năm, đúng lúc cơ quan có đợt đi công tác nước ngoài. Mọi người trong phòng tôi ai cũng từng đi rồi, chỉ còn tôi là lính mới chưa được đi lần nào nên được ưu tiên lần này. Một chuyến đi Châu Âu mới thú vị chứ. Tôi háo hức làm hộ chiếu để chuẩn bị lên đường sang Châu Âu. Nhưng lúc ấy ở cùng phòng có chú K là người có trong danh sách nghỉ hưu năm nay, trong lúc mọi người chè cháo nói chuyện về chuyến đi sắp tới, chú K nói: "Cháu may mắn đấy, vào cơ quan đúng dịp được sang Châu Âu, chú đi nhiều nước rồi mà chưa lần nào được sang Châu Âu". 

Tôi buột miệng: “Hay lần này chú đi thay vào xuất của cháu”..,. Chú hơi bất ngờ về đề nghị của tôi, tôi tiếp "thôi chú sắp nghỉ hưu rồi, thì đi thay cháu đợt này đi, cháu còn trẻ còn nhiều cơ hội, mới lại đi một mình và lại không có tiền thì đi sang bên ấy chán lắm". Thấy tôi thật lòng và được mọi người nói thêm vào, cuối cùng chú cũng đồng ý với đề xuất đột ngột này.
Sau chuyến công tác trở về, những người không đi ai cũng có quà, riêng tôi được chú tặng cho một chiếc Đồng Hồ Casio mới kính coong, nguyên hộp sổ và kèm theo câu "hàng xịn" đấy ku nhé. Tôi vui mừng quên hết những luyến tiếc vì không đi chuyến này, chiếc Đồng Hồ luôn trên tay tôi liên tục một thời gian dài và cho đến tận bây giờ, thỉnh thoảng tôi vẫn đeo lên tay 1 lúc. 
Trong khoảng thời gian còn lại ở cơ quan tình cảm chú cháu ngày càng gắn bó chú chỉ bảo tôi tất cả mọi vấn đề trong công việc, quan hệ ...
Tôi đeo chiếc đồng hồ chú tặng suốt một thời gian dài vì khi đó nó là cái duy nhất mà tôi có. Sau nhiều năm đi làm tôi, cũng đã tự sắm cho mình một số cái đồng hồ nữa, nhưng vẫn giữ cái mà chú tặng như một vật kỷ niệm mà trong thâm tâm mình nghĩ sẽ không bao giờ bán.
Rồi một hôm chú đến cơ quan để mời mọi người đến dự đám cưới con chú. Tôi và mọi người vui mừng khi gặp lại chú vì lâu ngày mới gặp nhau. Khi mọi người đang trà thuốc vui vẻ chú nhìn vào tay tôi, khi đấy trên tay tôi là chiếc đồng hồ tôi mới mua. Chú nói đồng hồ đẹp đấy, tôi hơi lúng túng và tếu táo đáp rằng "..Đồng hồ chú tặng cháu vẫn cất ở nhà cái đấy để dành hôm nào đi họp hay tiếp khách quý mới đeo, còn đi làm thì đeo cái này thôi..", chú cười cho qua chuyện. 
Đến hôm dự đám cưới nhà chú, trước khi đi tôi nhớ lấy chiếc đồng hồ chú tặng ra lau chùi, lấy lại giờ để đeo đi, khi tiệc đã xong mọi người ngồi uống nước để chuẩn bị ra về, chú đến ngồi cạnh tôi cầm tay tôi lên để ngó cái đồng hồ. Chú nói chú tưởng cháu bán đi rồi. Tôi trả lời và để củng cố lòng tin với chú là đồ kỷ niệm, có thiếu tiền và nghèo mấy cháu cũng không bán. Từ đó trở đi cứ mỗi khi chú cháu tôi gặp nhau tôi lại đeo chiếc đồng hồ chú tặng nó làm cho tình cảm chú cháu gắn bó và thân thiết nhau hơn. 
Sau này trong các mối quan hệ bạn bè, công việc...tôi cũng được tặng đồng hồ; nhưng thỉnh thoảng vào dịp nào cần thiết hay thích hợp mới đeo đến. Và tôi cũng đã sắm cho mình được vài cái đồng hồ mới đúng với sở thích của mình, nhưng với những chiếc được tặng tôi luôn cất giữ cẩn thận và trân trọng nó, như trân trọng tình cảm của người tặng mình và rồi để mỗi khi gặp nhau mình lại đeo nó khi đó mới cảm nhận được giá trị thực sự là ở đâu.
Một câu chuyện bình thường, giản đơn như bao câu chuyện khác vẫn thường diễn ra trong cuộc sống. Nhưng với tôi, giá trị cuộc sống nằm ở những điều giản dị như vậy.

0 nhận xét: